Ong Vàng
  • Tiểu thuyết
  • BLOG
Search...
  • Tiểu thuyết
  • BLOG
Sign in Sign up
Prev
Next
  1. Home
  2. Manga
  3. Solaris - Hành Tinh Bí Ẩn
  4. Chương 05 - HARI
Prev
Next

Những tính toán căng thẳng vừa rồi đã giữ cho tôi khỏi quỵ xuống. Còn lúc này, nỗi mệt nhọc làm cho tôi mụ mẫm. Tôi lập cập hạ cái giương gắn tường xuống, trút bộ quần áo thẳng xuống nền nhà và đổ vật ngay xuống lớp đệm bẹp gí mà đánh lẽ phải bơm căng lên.

Không biết tôi đã thiếp đi trong bao lâu, chỉ biết rằng khi mở mắt ra, tôi cho rằng mới ngủ được có ít phút. Trong phòng tràn ngập ánh sáng màu đỏ. Không khí lành lạnh dễ chịu. Ngay dưới cửa sổ có ai đó đang ngồi trong chiếc ghế bành. Đó là Hari. Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, chân đất, mớ tóc đen chải ngược về phía sau, hai bàn tay rám nắng đặt hờ hững trên thành ghế. Dưới làn mi dài và đen đôi mắt cô nhìn không chớp. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn Hari. Ý nghĩ đầu tiên của tôi: “Thật là một giấc mơ tuyệt vời trong cái thế giới đầy những cơn ác mộng này”. Dù sao tôi vẫn cứ muốn rằng cái hình ảnh này nhanh chóng biến đi. Tôi nhắm mắt lại và bắt ý nghĩ mình xoáy vào ý muốn đó. Nhưng khi mở mắt ra thì vẫn thấy Hari ngồi đó. Đôi môi cô chụm lại như chuẩn bị huýt sáo, nhưng trong ánh mắt thì thiếu vắng nụ cười. Hari trông vẫn như xưa như cái lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô, lúc cô tuổi mười chín. Mười năm trôi qua, nếu còn sống thì giờ cô đã hai mươi chín tuổi. Những người chết chẳng có gì thay đổi, họ cứ trẻ mãi vậy. Vẫn đôi mắt ấy đang nhìn tôi, đôi mắt lúc nào cũng như ngạc nhiên. Tôi muốn ném cái gì đó vào người cô, song không dám, dù biết đấy chỉ là giấc mơ.

– Tội nghiệp em tôi. Em đến thăm anh phải không? – Tôi nói và lập tức thấy hơi hoảng vì tiếng nói của tôi vang lên nghe thật quá, cả căn phòng lẫn Hari trông cũng rất thật. Một giấc mơ đẹp và hài hòa đến mức lạnh lùng.

Sao mà trên nền nhà lắm những thứ gì mà trước lúc đi ngủ tôi không để ý thấy thế kia? “Khi nào dậy, – tôi dự tính trong đầu, – phải kiểm tra xem có thực là chúng nằm đó không, hay là cũng như Hari, tất cả chỉ là trong mơ…”.

– Em định ngồi như vậy đến bao giờ nữa? – Tôi hỏi và chợt nhận thấy mình nói rất nhỏ dường như sợ có ai nghe thấy. Lúc này mặt trời đã lên cao hơn chút ít. “Có thế chứ, – tôi nhủ thầm – rất tốt. Lúc mình đi nằm là buổi sáng của mặt trời đỏ, sau đó đến ngày của mặt trời xanh, và chỉ sau đó nữa mới lại đến lượt ngày đỏ. Điều đó không thể xảy ra, bởi vì tôi không khi nào lại có thể ngủ liền một mạch mười lăm tiếng đồng hồ. Vậy thì đây đúng là giấc mơ”.

Yên tâm trở lại, tôi chăm chú quan sát Hari. Ánh sáng trùm lên cô từ phía sau. Vẫn sắc đẹp tuyệt vời ấy. Lớp lông tơ duyên dáng trên má, đôi môi diệu kỳ và lúm đồng tiền nằm ở cái vị trí không giống như ở bất kỳ một cô gái nào. Tuy nhiên tôi vẫn cứ muốn kết thúc nhanh tất cả những chuyện này.

Đã đến lúc dậy để làm việc. Tôi nhắm chặt mắt lần cuối để cố gắng tỉnh hẳn lại. Bỗng nghe có tiếng động, tôi choàng tỉnh.

Hari đã ngồi bên mép giường và chăm chú nhìn tôi. Tôi mỉm cười, cô cũng mỉm cười đáp lại và cúi xuống. Nụ hôn đầu tiên thật nhẹ nhàng, giống như hồi chúng tôi còn trẻ con. Rồi một cái hôn dài, nồng nàn.

“Chẳng lẽ cứ lạm dụng giấc mơ mãi sao?”, – Tôi nghĩ. Nhưng chính là tôi mơ thấy Hari. Chính là cô ấy. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi được hưởng cái cảm xúc tuyệt diệu này…

Chúng tôi bên nhau và vẫn như trước, không nói một lời. Hai cánh mũi nhỏ của Hari phập phồng. Vẫn như xưa, nó luôn là cái biểu kế xúc cảm của cô. Tôi chạm nhẹ ngón tay vào cái vành tai cô đỏ dừ vì những cái hôn. Hình như cái động tác đó làm thức dậy nỗi lo lắng trong tôi, dù vẫn nhủ thầm rằng đây chỉ là giấc mơ, nhưng tim tôi đã bắt đầu đập mạnh.

Tôi vươn vai rồi mạnh mẽ vùng dậy. Tôi trù liệu là sẽ tỉnh ngủ hẳn nhờ cái động tác dứt khoát đó, nhưng không, tôi vẫn chưa tỉnh lại mà chỉ đơn giản là ngồi dậy trên giường, hai chân buông thõng xuống nền nhà. “Chẳng làm sao được, đành đợi cho giấc mơ này tự nó kết thúc”. Tôi nghĩ vậy. Tuy nhiên, những đam mê đã tắt lụi, giờ chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Hari cũng nhổm dậy. Nửa ngồi, nửa nằm, cô tựa vai vào thành giường. Ngực áo cô hơi rung rung theo nhịp đập của tim. Cô lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt thăm dò. Vừa mới thoáng nghĩ tới chuyện đi tắm thì tôi sực nhớ ra là người đang ngủ chẳng thể tỉnh dậy vì mơ thấy mình đang tắm.

– Em từ đâu đến thế?

Hari cầm lấy bàn tay tôi và vuốt ve nó bằng cái động tác từng rất đỗi thân thuộc với tôi.

– Em không biết. Nhưng sao, không tốt à?

Và vẫn cái âm sắc trầm trầm ấy, kiểu câu đứt đoạn ấy. Hari thường nói với cái giọng làm người nghe có cảm giác rằng ý nghĩ cô đang bận hướng về đâu đó.

– Có ai… thấy em không?

– Không biết. Chỉ đơn giản là em đi vào. Nhưng chẳng lẽ điều đó quan trọng lắm sao, Cris?

Hari vẫn nghịch bàn tay tôi, nhưng trong đầu hình như đang suy nghĩ gì đó. Cô nhíu mày.

– Hari…

– Cái gì, anh yêu?

– Do đâu em biết anh ở đây?

Câu hỏi của tôi chẳng hề làm Hari bối rối.

– Em không rõ. Buồn cười quá phải không? Lúc em vào anh đang ngủ, chẳng biết gì cả. Em không muốn đánh thức anh dậy, bởi vì anh bẳn tính lắm. Bẳn tính và đáng ghét. – Bằng dáng vẻ giận dỗi, Hari hất mạnh bàn tay tôi ra khỏi bàn tay mình.

– Em ở dưới kia lên à?

– Ừ. Em chạy khỏi đó. Ở đó rất lạnh.

Hari xoay nghiêng mình hẳn lại, đầu hất mạnh để cho toàn bộ mái tóc trải sang một phía và nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch. Ngày xưa, vào trước ngày mà tôi hiểu rằng mình đã yêu Hari, chính tia nhìn tinh nghịch này của cô đã nhiều lần làm tôi phát bực lên.

– Nhưng… Hari… – Tôi không biết nói thêm gì nữa. Tôi cúi mình trên người Hari và kéo tay áo của cô lên. Ngay phía trên cái sẹo tiêm chủng trông như một bông hoa nhỏ có một vết tiêm còn gần như mới. Mặc dù đã chờ đợi trước điều này (thật lạ, tôi vẫn thử tìm những điều lôgic trong một hoàn cảnh đầy phi lý) nhưng tôi vẫn không tránh khỏi bị một cơn sốc. Tôi sờ tay vào vết tiêm còn đỏ, cái vết tiêm đã nhiều năm đeo đẳng tôi trong những giấc mơ để tôi phải tỉnh dậy với tiếng rên não nuột giữa mớ chăn mền nhàu nát và luôn trong một tư thế nằm co quắp giống như Hari, khi tôi tìm thấy cô đã chết lạnh. Chắc là trong mơ tôi đã cố làm cái việc mà chính Hari đã làm, giống như để cầu xin sự tha thứ hoặc là để cùng cô chia sẻ tất cả những gì cô phải chịu đựng vào những giây phút cuối cùng, khi mà liều thuốc tiêm đã gây tác dụng và cô bắt đầu sợ hãi. Hari vốn rất yếu bóng vía, cô sợ từng vết xước nhỏ, chóng mặt khi nhìn thấy máu và không chịu nổi các cơn đau, vậy mà cô dám làm cái việc kinh khủng đó. Mảnh giấy với vài câu ngắn ngủi cô để lại cho tôi vẫn còn đó, tôi luôn mang theo người, không có đủ can đảm vứt bỏ nó mặc dù tờ giấy giờ đã nhàu và sờn rách hết ở các nếp gấp. Đã hàng ngàn lần tim tôi quặn đau khi mường tượng cảnh Hari với tất cả những gì cô phải trải qua vào cái lúc viết mấy câu để lại đó. Tôi đã từng cố an ủi mình rằng Hari làm việc đó chỉ cốt dọa tôi và bi kịch là ở chỗ chính cô đã không ngờ rằng liều thuốc dùng lại quá mạnh. Bạn bè của cô thuyết phục tôi sự thể hoặc chính là như vậy, hoặc là hậu quả của một quyết định bột phát do một cơn suy sụp thần kinh bất ngờ. Nhưng họ đâu có biết… Trước đó năm ngày tôi nói hết tất cả với Hari, và, để làm cô phải đau đớn hơn, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc ngay trước mắt cô. Nhìn tôi gói ghém đồ đạc, Hari hỏi với giọng hoàn toàn bình tĩnh: “Anh có hiểu điều đó có nghĩa là thế nào không?…”. Tôi làm ra vẻ không hiểu, mặc dù biết rõ cô muốn nói gì. Tôi vẫn coi Hari là đồ nhu nhược, thậm chí còn nói hẳn ra với cô điều ấy. Vậy mà bây giờ cô đang nằm dài trên giường và nhìn tôi chăm chú, dường như không biết rằng chính tôi đã giết chết cô ấy. Mặt trời chiếu sáng đỏ căn phòng làm tóc Hari ánh lên. Cô nhìn xuống bờ vai mình rồi cầm lấy bàn tay tôi và áp má vào.

– Hari, – tôi rít lên. – Không thể như vậy được.

– Thôi đi!

Mắt cô đang nhắm lại, tôi nhìn thấy mí mắt cô run run, làn mi dài rủ xuống bờ mắt dưới.

– Chúng ta đang ở đâu, Hari?

– Ở chỗ của chúng ta.

– Là ở đâu?

Mắt cô mở ra và khép lại tức thì. Lông mi cô quét nhẹ trong lòng bàn tay tôi.

– Cris!

– Gì vậy?

– Em cảm thấy dễ chịu quá?

Tôi ngồi im không nhúc nhích. Sau đó ngẩng mặt lên và nhìn thấy chiếc gương trên bồn rửa đang phản chiếu một phần giường với mớ tóc Hari trải dài và cặp đùi trần của tôi. Trên sàn nhà nằm lay lắt mấy thứ dụng cụ nguội. Tôi khéo léo dùng hai ngón chân kẹp lấy chiếc đột và đưa tay cầm lấy. Tôi gí đầu nhọn của chiếc đột vào lớp da hồng hồng của một cái sẹo trên đùi mình và ấn mạnh. Đau nhói lên một cái. Tôi nhìn những giọt máu to trườn theo đùi và lặng lẽ rơi xuống nền nhà.

Hành động đó cũng chẳng giúp ích được gì. Những ý nghĩ khủng khiếp dần dần hình thành rõ nét trong đầu tôi. Tôi đã thôi không nhủ thầm: “Đây là giấc mơ”. “Cần phải tự vệ”, – tôi nghĩ. Nhìn đôi bàn chân của Hari tôi thoáng nảy ra một ý nghĩ. Từ từ rút tay mình ra khỏi tay Hari, tôi cúi mình xuống và thận trọng sờ vào cái gót hồng hồng và lướt nhẹ ngón tay theo lòng bàn chân cô. Lớp da ở đây mịn màng, mềm mại như của trẻ sơ sinh.

Bàn chân trần ngọ nguậy trong tay tôi, môi Hari rung lên trong nhịp cười không thành tiếng.

– Đừng nghịch… – cô kêu lên.

Tôi đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo. Hari cũng ngồi hẳn lên trên giường và nhìn tôi.

– Đồ đạc của em đâu? – Tôi hỏi và liền đó lấy làm tiếc vì đã hỏi vậy.

– Đồ đạc?

– Ừ. Chẳng nhẽ em có mỗi một chiếc áo váy?

Bây giờ là lúc tôi đang diễn kịch. Tôi cố tình nói bằng cái giọng phớt đời, bình thường, dường như chúng tôi chưa từng bao giờ xa nhau. Hari đã đứng dậy. Bằng cái động tác rất quen thuộc, nhẹ nhàng và dứt khoát, hai tay cô vuốt cho áo phẳng phiu. Câu hỏi của tôi làm cô lưu tâm hơn. Đảo mắt xem xét một lượt khắp phòng, rồi cô quay nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên…

– Em không biết, – cô băn khoăn nói. – Hay là ở trong tủ? – Cô tiến lại chỗ tủ và mở các cánh cửa.

– Không, ở đó không có đồ của em đâu. – Tôi nói rồi tiến về phía bồn rửa, cầm lấy máy cạo râu chạy điện và bắt đầu cạo mặt. Tôi cẩn thận tránh không quay lưng về phía cô gái cho dù cô có là ai đi nữa.

Cô gái đi vòng quanh phòng, xem xét mọi ngóc ngách, nhìn qua cửa sổ và cuối cùng đi về phía tôi.

– Cris, em có cảm giác rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. – Cô dừng lại. Tôi tắt máy cạo râu và đang đợi xem điều gì sẽ diễn ra tiếp theo. – Hình như em đã quên… quên rất nhiều. Em biết… chỉ nhớ có anh… và… và ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Tôi nghe và cố chẳng để lộ điều gì trên nét mặt.

– Em đã bị bệnh phải không?

– Cũng có thể là như vậy. Ừ, em có hơi bị bệnh trong một thời gian.

– À ha. Chắc là do vậy.

Cô gái hơi vui vẻ trở lại. Tôi không thể diễn tả lại cảm giác của mình khi đó. Khi cô đi đi lại lại, ngồi xuống, mỉm cười, ấn tượng về một Hari thật bằng da, bằng thịt lấn át những nỗi lo sợ trong tôi.

Nhưng rồi tôi lại cảm thấy đây là một Hari nào đó được đơn giản hóa, với những cử chỉ, cách chuyển động, phép cư xử mang nét đặc trưng, đơn điệu nào đó. Cô gái đi đến sát bên tôi, đấm nhẹ nắm tay vào ngực tôi và hỏi nũng nịu:

– Bên em anh cảm thấy thế nào? Có dễ chịu không?

– Không còn có thể tốt hơn được nữa!

Cô mỉm cười.

– Khi anh nói vậy thì có nghĩa là anh đang cảm thấy khó chịu.

– Sao em lại nghĩ vậy?… Hari… em thân yêu… anh bận đi đằng này một chút, – tôi vội nói. – Hãy đợi anh, được không? Chắc là em đói rồi? – Tôi nói thêm vậy vì chính tôi cũng đang cảm thấy đói cồn cào.

– Đói? Không. Vậy là em phải đợi anh? Có lâu không?

– Khoảng một giờ, – vừa định nói tiếp thì cô đã cắt ngang:

– Em đi cùng anh.

Đây là một Hari hoàn toàn khác: Hari xưa của tôi không nhõng nhẽo như vậy. Không khi nào.

– Đừng như con nít vậy. Không thể được.

Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó bất thần chộp lấy cánh tay tôi. Tôi vuốt ve bờ vai mềm mại, ấm áp của cô. Bỗng tôi chợt hiểu: tôi đang âu yếm chính Hari. Toàn thân tôi nhận biết điều đó, một nỗi đam mê cùng cảm xúc dịu dàng đang lấn át lý trí và nỗi sợ hãi trong tôi.

Bằng một nghị lực lớn lao, tôi cố gắng lấy lại trạng thái thăng bằng. Tôi nhắc lại.

– Hari, không thể được. Em cần đợi anh ở đây.

– Không.

Trời, tiếng nói mới dứt khoát làm sao!

– Tại sao?

– Em không biết.

Cô nhìn ngó xung quanh rồi lại ngước mắt nhìn tôi.

– Em không thể… – cô nói rất nhỏ.

– Tại sao?

– Không biết. Em không thể. Em cảm thấy… cảm thấy… – Dường như cô đang khó nhọc tìm từ ngữ để diễn đạt ý. Cuối cùng, câu nói đã bật ra: – Em cảm thấy rằng em cần phải luôn ở bên anh.

Những lời này vang lên chất chứa cái gì đó khiến tôi sợ hãi. Và hình như bởi vậy mà tôi đã làm cái điều hoàn toàn không định làm. Vừa nhìn thẳng vào mắt cô, tôi vừa bắt đầu bẻ quặt hai cánh tay cô ra sau lưng. Thoạt đầu tôi thực hiện động tác đó với một chút do dự, sau đó trở nên dứt khoát hơn – trong đầu tôi phác nhanh một ý định. Tôi đảo mắt tìm một cái gì đó để có thể trói cô lại.

Hai cùi tay cô quặt ra sau lưng vừa chạm vào nhau thì lập tức lại giang trở lại với một lực làm cho dự định của tôi trở nên vô vọng. Tôi cố ghì lại trong khoảng độ một giây gì đó. Giá có là lực sĩ đi nữa, khi phải chập choạng lùi lại sau để cố giữ thăng bằng như Hari, thì đã chắc gì có thể tự giải thoát khỏi tay tôi. Vậy mà cô ta, với sắc mặt bàng quan và nụ cười ngơ ngác trên môi đã lại dễ dàng hóa giải đòn tấn công của tôi để lúc này đang đứng thẳng với hai tay buông thõng. Đôi mắt cô nhìn tôi với vẻ bình tĩnh y như lúc đầu, khi tôi mới tỉnh dậy. Hình như cô cũng chẳng để ý thấy cái nỗ lực sử dụng sức mạnh vừa rồi của tôi. Cô đứng yên lặng dường như đang chờ đợi cái gì đó, vẻ mặt vừa như dửng dưng lại vừa như có vẻ hơi ngạc nhiên.

Nếu như lúc này có ai hỏi điều gì xảy ra với tôi, và tất cả những chuyện này có nghĩa gì, thì chắc chắn tôi không thể nói được một lời nào. Nhưng có một điều đã trở nên rõ ràng: tất cả những gì đang diễn ra trên trạm đều nằm trong một mối liên hệ quỷ quái nào đó, khủng khiếp và không sao hiểu được.

Tôi bỏ Hari đứng giữa phòng và tiến lại chỗ cái tủ thuốc treo tường gần bồn rửa. Như một con thú bị sa vào cạm bẫy, tôi thấy cần phải tìm lối thoát bằng mọi giá, dù có phải dùng tới phương sách rất khốc liệt đi nữa. Tôi nhìn lướt qua các loại thuốc trong tủ. Tìm thấy lọ thuốc ngủ, tôi lấy ra bốn viên – liều lượng tối đa. Dù không quay lại, tôi vẫn cảm nhận ánh mắt Hari đang nhìn mình. Tôi bỏ mấy viên thuốc vào một cái cốc lớn và rót vào đó ít nước nóng. Tôi làm việc này một cách rất tự nhiên, thậm chí không cố giấu giếm trước con mắt của Hari. Sau khi đợi cho thuốc tan, tôi cầm cốc tiến tới bên Hari, lúc này đang đứng giữa phòng.

– Anh giận hả? – Cô hỏi nhỏ.

– Không. Em uống đi.

Không hiểu sao tôi lại cho rằng Hari sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi. Mà quả vậy, cô cầm lấy cốc nước từ tay tôi rồi uống liền một hơi. Tôi đặt cái cốc không xuống chiếc bàn nhỏ rồi ngồi xuống chiếc đivăng đặt giữa tủ và giá sách. Hari từ từ đi đến gần tôi và ngồi xuống nền nhà, hai chân thu lại trong cái tư thế mà tôi còn ghi nhớ rõ nét trong ký ức. Cả cái cách cô hất đầu cho mái tóc buông hẳn ra sau lưng cũng vậy, sao mà thân quen đến thế. Dù đã hoàn toàn không tin rằng đây là Hari, nhưng mỗi lần nhìn thấy trong hành vi của cô gái những động tác quen thuộc tôi lại cảm thấy nghẹn thở. Tất cả những cái này thật không thể hiểu và đáng sợ quá.

Cả hai chúng tôi ngồi im gần như không động đậy. Đầu cô ngả trên đùi tôi, những sợi tóc mềm mại mơn man tay tôi. Đã hai lần tôi lén xem đồng hồ. Nửa tiếng đã trôi qua, hẳn là thuốc phải ngấm rồi. Nghe Hari lẩm bẩm cái gì đó, tôi thì thào hỏi nhỏ:

– Em nói gì vậy?

Không nghe tiếng trả lời, tôi cho rằng vừa rồi cô nói mê. Thực ra, ở đâu đó trong tiềm thức, tôi vẫn nghi ngờ hiệu lực của thuốc đối với cô gái này. Tại sao? Chính tôi cũng không hiểu.

Rồi đầu cô gái xiêu trên đùi tôi. Mái tóc đen phủ gần kín mặt cô. Cô thở đều đều, giống như người đang ngủ. Tôi cúi xuống để định bế cô lên giường. Bỗng cô vươn nhanh hai tay ôm lấy đầu tôi và cất tiếng cười khanh khách.

Tôi lặng người, trong khi Hari vẫn cười sặc sụa.

Cô nheo mắt ngó tôi với vẻ láu lỉnh, ngây thơ. Tôi vẫn ngồi bất động, trong một tư thế không tự nhiên, đầu óc như mụ đi, bất lực. Sau một lúc cười thỏa chí, cô áp má vào bàn tay tôi và im lặng.

– Tại sao em cười? – Tôi hỏi với giọng khô khan.

Vẻ hơi băn khoăn lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt cô. Rõ ràng là cô muốn tỏ ra thành thật. Chạm một ngón tay vào cái mũi nhỏ của mình, cuối cùng cô thở dài nói:

– Chính em cũng không biết nữa.

Cả vẻ mặt lẫn giọng nói của Hari đều biểu hiện sự ngạc nhiên thành thật.

– Em như một con ngốc ấy phải không? – Cô tiếp tục – Cứ tự nhiên, chẳng vì cái gì mà em… A, còn anh thì cũng hay ho quá đấy: ngồi như phỗng, mặt khó đăm đăm, trông cứ như… như Pelvis ấy…

– Ai cơ? – Tôi hỏi lại, tưởng mình nghe nhầm.

– Như Pelvis, anh biết đấy, cái ông béo phệ ấy mà.

Kỳ quá, Hari không thể biết về người này, thậm chí cũng chưa từng nghe tôi nói về ông ta, bởi một lẽ đơn giản là ông từ cuộc thám hiểm trở về sau khi cô chết đã được ba năm và bản thân tôi trước đó cũng không quen biết Pelvis.

Tên thật của ông là Pelle Villis, từ đó có cách gọi tắt Pelvis. Ngay cả tên gọi tắt này tôi cũng chỉ biết sau khi ông trở về.

Hari tựa hai khuỷu tay trên đùi tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. Hai bàn tay tôi từ từ, chậm chạp vuốt từ hai cùi tay lên đôi vai cô và dừng lại gần như khép lại nơi cổ cô gái. Thực ra cũng có thể hiểu động tác của tôi như một cử chỉ âu yếm, và tôi đọc thấy cách hiểu như vậy trong đôi mắt của Hari. Thoạt đầu tôi thực ra chỉ muốn kiểm chứng xem phải chăng đây là một cơ thể con người bình thường với làn da thịt nóng ấm và xương bên trong. Nhưng nhìn vào đôi mắt bình thản của cô gái, tôi những muốn ngay lập tức xiết chặt các ngón tay.

Lẽ ra tôi đã làm việc đó, nếu như trong đầu tôi không thoáng hiện lên hình ảnh đôi bàn tay vấy máu của Snaut. Tôi buông tay xuống.

– Anh nhìn em lạ quá… – Hari nói.

Tôi không thể trả lời được vì tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi nhắm mắt lại trong giây lát.

Và một kế hoạch hành động bỗng xuất hiện trong đầu tôi, từ đầu đến cuối với các chi tiết cụ thể. Không chậm một giây, tôi vụt đứng dậy khỏi đivăng.

– Anh phải đi, Hari, – tôi nói. Nếu như em rất muốn thì chúng ta cùng đi.

– Rất tốt, – cô nói và cũng nhổm dậy.

– Sao em đi chân đất? – Tôi hỏi, rồi tiến lại mở tủ lấy ra hai bộ đồ bay, một cho mình và một cho Hari.

– Em không biết… hình như em quăng mất giày ở đâu đó.

– Phải cởi áo váy ra, nếu không em không thể mặc cái này vào người được.

– Đồ bay à? Để làm gì? – Vừa hỏi cô vừa tìm cách cởi áo váy của mình. Nhưng thật lạ lùng: áo váy không thể cởi được, bởi trên nó chẳng hề có khuy cài, chẳng có phécmơtuya, chẳng có gì cả ngoài mấy cái cúc màu đỏ chỉ có tác dụng như một thứ đồ trang điểm. Hari bối rối mỉm cười. Làm ra vẻ đó là chuyện bình thường nhất trên đời, chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên, tôi cúi nhặt từ đống vật dụng trên nền nhà một cái gì đó giống như con dao mổ và xẻ một đường trên áo váy cô gái từ cổ xuống đến giữa lưng. Bây giờ đã có thể cởi nó ra.

– Chúng ta sẽ bay… cùng bay hả? – Hari gạn hỏi khi cả hai chúng tôi đã gọn gàng trong bộ đồ bay và bắt đầu rời khỏi căn phòng. Tôi lẳng lặng gật đầu. Tôi kinh hãi sợ phải chạm trán với Snaut, nhưng may thay, hành lang dẫn ra sân phóng vắng ngắt, còn các cánh cửa trạm vô tuyến thì đóng im ỉm.

Hari chăm chú theo dõi tôi điều khiển bệ phóng tự hành cùng với tên lửa đi ra từ một trong các khoang chứa. Tôi lần lượt kiểm tra độ tin cậy của động cơ phản lực và thiết bị điều khiển từ xa. Tất cả đều tốt. Sau đó tôi đưa bệ phóng cùng tên lửa ra cái đĩa xuất phát nằm thẳng dưới vòm phễu, sau khi đã trục khoang đổ bộ của tôi ra khỏi đó.

Đây là chiếc tên lửa chở hàng loại nhỏ dùng để liên lạc giữa trạm mặt đất với các trạm quỹ đạo. Loại tên lửa này không dùng để chở người. Người ta chỉ dùng nó để bay trong những trường hợp khẩn cấp bởi vì không thể mở nó ra từ bên trong. Chính điều này đã gợi ý cho kế hoạch của tôi. Làm các công việc kiểm tra, chuẩn bị là tôi cốt chỉ để cho Hari tin rằng chúng tôi sẽ bay, chứ thực ra tôi hoàn toàn không dự định phóng tên lửa. Tôi kiểm tra một lần nữa thiết bị dưỡng khí và hệ thống lọc khí, rồi đưa chúng vào hoạt động. Sau khi các đèn tín hiệu sáng lên báo hiệu tất cả đã ở trạng thái sẵn sàng, tôi chui ra khỏi cabin chật chội, chỉ vào đó và nói với Hari, lúc này đang đứng ở gần chỗ bậc lên xuống.

– Vào đây.

– Thế còn anh?

– Anh sẽ vào sau. Anh cần phải đóng nắp đậy.

Tôi tin rằng Hari không thể đoán biết được mưu mô của tôi. Sau khi cô chui vào cabin, tôi thò đầu vào hỏi:

– Em ngồi có thoải mái không?

Nghe một tiếng “thoải mái” run run đáp lại, tôi lùi ra và đóng sập nắp đậy. Bằng cả hai tay, tôi đóng các chốt hãm và khóa chốt lại.

“Điếu xì gà” khổng lồ nhọn đầu đứng thẳng dường như đã sẵn sàng để trong nháy mắt lao vào khoảng không. Tôi biết rằng sẽ không có gì tồi tệ xảy ra với cái thực thể đang bị nhốt ở bên trong. Ở trong tên lửa có đủ dự trữ oxi và thậm chí cả một ít thực phẩm nữa. Vả chăng tôi cũng không định nhốt cô gái mãi mãi trong đó.

Bằng mọi giá, tôi cần phải có vài tiếng đồng hồ tự do để lập chương trình hành động cho tương lai và để bàn bạc cùng với Snaut những vấn đề liên quan. Bây giờ chúng tôi đã ở trong tư thế ngang bằng, có thể hiểu nhau hơn.

Trong lúc xiết cái khóa cuối cùng, tôi cảm thấy ba cái chân đế kim loại dùng để giữ cho tên lửa ở vị trí thẳng đang hơi run run. Không quan tâm đến điều đó lắm, vì cho rằng do dùng sức quá nhiều và do hồi hộp nên chính tôi đang run. Tôi lùi ra cách xa vài mét, định nghỉ ngơi trong giây lát. Bỗng tôi giật bắn mình bởi một sự việc phi thường đang diễn ra trước mắt.

Tên lửa đang rung chuyển bởi những va chạm dữ dội từ bên trong. Tôi không muốn tin vào mắt mình nữa. Sức mạnh vật chất nào tiềm ẩn trong cô gái tóc đen với thân hình cân đối ấy có thể làm cho cả tám tấn kim loại phải lên cơn sài giật như vậy?

Ánh sáng của các ngọn đèn phản chiếu từ bề mặt nhẵn bóng của tên lửa lấp loáng nhảy múa trước mặt tôi. Đúng là tôi không nghe được tiếng va chạm bên trong tên lửa, nhưng mắt tôi nhận thấy rõ ràng cả cái cấu kiện gá tên lửa rung lên bần bật như dây đàn, làm tôi có cảm giác là tất cả sắp đổ ụp đến nơi. Tôi đưa tay run rẩy xiết chặt nốt cái khóa cuối cùng, rồi theo các bậc thang lao bổ xuống dưới. Chập choạng đi giật lùi, tôi nhìn thấy các trục chân đế tên lửa nhảy như điên trong các ổ đàn hồi chống rung vốn chỉ được tính cho các áp lực tĩnh. Như một kẻ mất trí, tôi vọt mình tới bàn điều khiển, tay phải gạt cần khởi động tên lửa, đồng thời tay trái, theo thói quen, ấn nút liên tục. Giữa tiếng gầm rú của động cơ tên lửa, tai tôi nghe rõ tiếng gào thét lộng óc, không giống như tiếng người phát ra từ loa phóng thanh: “Cris! Cris!!!”.

Ánh sáng vàng nhạt hắt lên các thành tường. Từ đĩa phóng cuốn lên một đụn khói hình phễu. Rồi một chuỗi tia lửa lóe lên và kèm theo là một tiếng rít kéo dài. Ba cái lưỡi lửa vừa thoắt hiện đã nhập lại thành một ngọn thác đẩy tên lửa xuyên vút qua vòm phễu bên trên. Nắp phễu được tự động đóng lại ngay tức thì, đồng thời vang lên tiếng rì rào của các máy thông khí đang khẩn trương thổi vào không khí sạch thay cho thứ không khí đã bị nhiễm độc.

Hai tay vẫn còn đặt nguyên trên bàn điều khiển, da mặt và tay bị hơi nóng tạt vào bỏng rát, một phần tóc trên đầu bị cháy sém, tôi há hốc miệng hít thở gấp gáp. Vào thời điểm tên lửa bốc lên, dù đã kịp nhắm mắt lại, nhưng giờ đây mắt tôi vẫn còn hoa lên bởi những đốm vàng, đốm đỏ. Khi bầu không khí độc cùng với khói bụi đã bị hút hết vào các ống thông khí và mắt tôi đã trở lại bình thường thì cái đầu tiên tôi nhìn thấy là màn định vị vô tuyến. Tôi nhanh chóng tìm ra điểm sáng tên lửa trên màn ảnh, nó đang bay trên tầng cao khí quyển. Chưa bao giờ tôi lại phóng tên lửa theo một cách thức điên rồ như vậy, như mù, chẳng hề đưa ra các tham số kỹ thuật cho tên lửa, chẳng định hướng nó tới đâu. Tôi nghĩ tốt nhất là đưa nó vào quỹ đạo quanh hành tinh, trên độ cao khoảng 1000 km. Khi đó có thể ngắt động cơ tên lửa để đảm bảo an toàn cho nó. Tôi nhìn vào bảng chỉ dẫn: quỹ đạo với độ cao 1000 km là quỹ đạo ổn định. Thực ra cũng chẳng có gì để đảm bảo cho tương lai lâu dài của tên lửa, tuy nhiên, đây là lối thoát duy nhất trong hoàn cảnh này. Tôi không có đủ can đảm để bật lại loa phóng thanh mà tôi đã tắt trước đó, ngay sau khi phóng. Tôi có thể làm bất cứ điều gì để khỏi phải nghe lại cái tiếng gào kinh khủng ấy, hoàn toàn không giống với tiếng của con người nữa. Tất cả mọi nỗi hoài nghi đã biến mất, và xuyên qua một Hari hư ảo giờ đây lấp ló một khuôn mặt khác, rất thật, đó là hình ảnh của Hari ngày xưa. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Đã gần một giờ, tôi rời sân phóng.

(Visited 1 times, 1 visits today)
Prev
Next

YOU MAY ALSO LIKE

1111111111111
Thần Điêu Hiệp Lữ
2018-04-09
anh-hung-xa-dieu-193×278
Anh hùng xạ điêu
2018-04-08
1111111
Tây Du Ký
2018-04-06
tamquocchi-193×278
Tam Quốc Diễn Nghĩa
2018-04-05
Tags:
Đọc tiểu thuyết online, Tiểu thuyết

© 2018 Ong Vàng Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Ong Vàng

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Ong Vàng

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Ong Vàng